Vân và Phong yêu nhau 6 tháng trước khi kết hôn. Vân mừng rỡ vì lấy được chồng đẹp trai, giàu có. Tuy nhiên, cô ghen tuông thái quá, thường nghi ngờ Phong khi thấy anh gần phụ nữ. Phong phải tránh mặt các đồng nghiệp nữ để giữ hòa khí gia đình, nhưng Vân vẫn không yên tâm. Gần đây, sau khi chuyển trường cho con, Vân nhận thấy Phong thường đề nghị đón con, và cô nghi ngờ anh có tình cảm với phụ huynh hay cô giáo. Cảm thấy máu ghen nổi lên, Vân bắt đầu theo dõi chồng.
Sáng, Vân thông báo đi công tác hai ngày. Phong vui vẻ nhận lời đón con. Chiều, Vân chờ ở quán cà phê và thấy Phong đứng chờ cùng một phụ nữ xinh đẹp, bên cạnh là một cậu bé giống hệt Phong. Vân tức giận, nhưng kiềm chế vì có bé Bon ở đó. Khi Phong dắt Bon vào khu gửi xe, Vân vội lao ra, giằng túi xách của người phụ nữ và lôi khẩu trang của cậu bé ra. Nhận ra cậu bé chính là con riêng của Phong, Vân đau đớn và bắt đầu tát vào mặt người phụ nữ, chửi rủa giữa đám đông đang xem. Cậu bé khóc to thu hút sự chú ý.
Chán nản, Vân ngồi khóc trên vỉa hè, trong khi người phụ nữ kia hoảng loạn dỗ dành con. Phong thấy Vân khóc, chạy lại giúp đỡ và tức giận quát Vân về ngay, nói rằng cô đã hại người. Trong khi đó, cuộc cãi vã giữa hai vợ chồng diễn ra ồn ào trên tầng hai. Mẹ chồng Vân chỉ trích cô ghen tuông mù quáng, khiến Phong khó xử với bạn bè. Bà cảnh cáo nếu Hà bị đuổi ra khỏi nhà, Vân cũng sẽ không có chỗ ở.
Nhà tôi không chấp nhận cô làm dâu. Vân khóc vì ân hận, không biết làm sao để xin lỗi. Cô đã để cơn ghen mù quáng khiến quên đi người anh sinh đôi đã mất của Phong. Từ khi về làm dâu, cô chỉ lo giữ chồng mà không chú ý đến quá khứ gia đình. Giá như cô chia sẻ với mẹ chồng nhiều hơn, có lẽ mọi chuyện đã khác. Giờ cô phải làm gì đây?
Bình luận